" Điều đáng sợ nhất trong cuộc sống không phải là cái chết, mà là bị lãng quên...bị xem là hạt bụi sau những vầng hào quang rực rỡ...
,...là khi người bạn yêu dấu nhất...từ bỏ tấm chân tình của bạn để chạy theo những điều hư ảo...
,...là khi bạn bày tỏ nổi niềm sâu kín nhất với một người và bị cười vào mặt...
,...là khi người thân quá bận rộn với cuộc sống đã không thể an ủi bạn khi bạn cần được nâng đỡ tinh thần...
,...là khi dường như không còn ai trên cõi đời quan tâm đến bạn...
Cuộc sống vốn luôn đầy ắp những niềm đau,liệu có bao giờ trở nên độ lượng hơn?
Bao giờ mọi người mới quan tâm đến người khác và dành chút thời giờ cho những người đang cần được giúp đỡ...
Mỗi người chúng ta đều có một vai diễn trên sàn diễn vĩ đại của cuộc đời.
Mỗi người chúng ta đều có trách nhiệm với mọi người chung quanh,nói với họ rằng chúng ta yêu mến họ...
Nếu bạn không quan tâm đến người khác,bạn sẽ không bị trừng phạt đâu...đơn giản bạn chỉ bị lãng quên,hững hờ...y như bạn đã từng đối với người khác..."
Có mất gì khi chúng ta mỉm một nụ cười, siết chặt một bàn tay, thốt lên một lời khích lệ, hoặc chỉ đơn giản nói rằng chúng ta muốn lắng nghe.