Phú Thiện, Gia Lai
Chào mừng bạn đã đến với Phú Thiện 4rum. Bạn là công dân PT? Bạn chưa phải là thành viên? Hãy đăng ký để có thể tham gia cùng với chúng tôi và thỏa sức với không gian giao lưu, kết bạn, học tập và giải trí.
Phú Thiện, Gia Lai
Chào mừng bạn đã đến với Phú Thiện 4rum. Bạn là công dân PT? Bạn chưa phải là thành viên? Hãy đăng ký để có thể tham gia cùng với chúng tôi và thỏa sức với không gian giao lưu, kết bạn, học tập và giải trí.

Phú Thiện, Gia Lai

Vì Một Phú Thiện Phát Triển, Hãy Đăng Nhập Mỗi Lần Vào Diễn Đàn
 
Trang ChínhTìm kiếmGalleryLatest imagesĐăng NhậpĐăng ký

Share | 
 

 CÂY CHANH QUÍ

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
Admin
Admin
Admin

Tổng số bài gửi : 606
Điểm tích lũy : 1123
Lần được Thanks : 76
Join Date : 27/02/2010
Tuổi : 35
Nhà ở : iake-Phú Thiện-Gia Lai

CÂY CHANH QUÍ Empty
Bài gửiTiêu đề: CÂY CHANH QUÍ   CÂY CHANH QUÍ EmptySun Dec 05 2010, 00:10

Đang ngồi nhâm nhi ly nước trà với ông Phú, lão Sự nghe được tin từ miệng ông Phú già rằng đâu trên tỉnh người ta có mở hội chợ nông sản, mà lần này lại có nhiều giống cây đặc biệt. Lão Sự lôi chiếc xe đạp cũ gần nửa năm chưa đi kia ra. Lão vớ cái áo cũ mụ vợ để lau chén, lau qua loa vài đường cho chiếc xe đỡ bụi rồi dắt ra cổng. Trời nắng gắt, nhưng nghĩ tới mấy cái cây quí và lạ ông Phú kể lão quên cả nắng. Hì hục đạp chiếc xe cũ kĩ đi chặng đường gần ba chục cây số lên tỉnh. Nắng đổ trên đầu lão, cái mũ rộng vành dường như cũng bất lực trước cái nắng. Nắng giòn tan hắt xuống mặt đường nhựa rồi mặt đường tiếp tục hắt lên người lão. Mồ hôi ướt đẫm lưng, hai mắt lão chớp nháy liên hồi để tránh mồ hôi chảy vào mắt.

Thật không phí cho những mệt nhọc lão đã đổ ra. Hội chợ toàn những giống cây đặc biệt, nào là xoài tứ quí, trái nào trái đó to cả kí, rồi cả giống mít tố nữ ra trái từ gốc lên tới tận ngọn…Có điều là hơi đắt, cây nào cũng giá trên trăm rưỡi, lão thấy tiếc, lỡ mình trồng không được hóa ra đi tiêu trăm rưỡi à. Tính về tay không thì thấy gần đầu cổng hội chợ người ta rao bán giống chanh sai quả, giá cũng rẻ, đâu năm chục thì phải. Thế là lão mua luôn cây chanh kia.

Xách cây chanh quí kia về lão trồng ở đầu cổng. Sáng nào lão cũng tưới nước, bắt sâu. Lão ra đầm vớt bèo lục bình về phơi héo, rồi ủ gốc chanh. Lão bảo làm vậy giữ nước cho cây chanh, mà bèo có rục ra cũng làm phân bón cho cây. Cây chanh dường như không phụ công lão. Nó lớn nhanh. Đúng bảy tháng nó đã cho trái. Đợt đầu trái nhiều, thân còn nhỏ mà phải gánh trên mình bao nhiêu là trái nên cây chanh oằng sát xuống đất. Trái chanh to, mọng nước, không giống như những loại chanh mà người ta bán ngoài chợ. Lão tự hào về cây chanh ấy, lão đi khoe hết làng trên xóm dưới về giống chanh quí kia.

Từ ngày cây chanh có quả, hàng xóm lâu lâu lại đến xin, người xin quả về làm nước chanh cho thằng con uống hạ sốt, người đi chợ quên mua chanh, kể cả mấy tay nhậu còn đến xin chanh để về làm mắm… Nói chung cây chanh của lão được hàng xóm đến “viếng thăm” thường xuyên. Lúc đầu còn dạ thưa xin xỏ, rồi dần dần, bớt được từ nào hay từ đó, và rồi vào hái khỏi xin. Lão xót cây chanh lắm, có nó vợ chồng lão cũng kiếm được đồng ra đồng vô, cứ để hàng xóm hái kiểu đó vài bữa lá cũng không còn huống hồ gì là trái. Lão bàn với vợ ra vườn chặt mấy nhánh gai tre khô rào cây chanh lại. Được bữa đầu, bữa thứ hai, rồi thứ ba, có kẻ nào đó lì mặt lại đạp rào vào hái chanh. Lần này là hái trộm hẳn hoi, chứ không gọi là xin được nữa. Ai đời cũng phải biết ý chứ, người ta đã rào lại kiểu đó có nghĩa là đã không muốn cho. Không cho mà mà vô hái thì chẳng gọi là hái trộm là gì. Mặc kệ là tiếng trộm, người trước hái được người sau cũng hái được. Ai cũng bảo bụng thế. Vậy là công lão bỏ ra chặt tre rào cũng như không.

Cái cách rào này không hiệu quả, hai vợ chồng lão nhìn cây chanh mà đứt ruột. Của trồng, chăm bón ngày ngày mới được vậy, đâu phải trên trời rớt xuống mà ai muốn hái là hái. Nói dứt với hàng xóm là không cho thì càng không được, hàng xóm láng giềng với nhau, lỡ chúng ghét, nửa đêm đau ốm gọi chúng không tới giúp thì chết. Hai vợ chồng thui thủi với nhau, con cái không có, phải nhờ hàng xóm chứ biết nhờ ai. Mà cũng không thể vì cây chanh để rồi tốn tiền mua gạch xây tường được. Tiền vợ chồng lão cũng có nhiêu đâu, ăn còn không đủ. Hai vợ chồng lão nhìn còm cõi, giống hai con ma đói. Cũng phải thôi, nghề của lão là chặt củi thuê, còn mụ vợ thì ở nhà, rãnh rỗi cuốc miếng đất sau nhà trồng mất hàng rau nho nhỏ. Hai vợ chồng cũng nghèo, giờ có cây chanh bán kiếm ít tiền thì hàng xóm cứ qua hái như của vô chủ, nghe cũng tức. Suy đi tính lại vợ lão mới đưa ra một “tuyệt kiến” đó là mua một con chó về nuôi, con chó vừa giữ nhà, vừa bán được. Lão vỗ tay đôm đốp tán thành.

Hôm sau lão lên chợ mua về một con chó đen choai choai, con chó ghẻ lở đầy mình nên người ta mới bán giá hai chục ngàn. Lão đem về tắm rửa cho con chó sạch sẽ rồi đặt tên cho nó là con Mực. Lão khoái chí cột nó ở gốc cây chanh. Ngồi ăn cơm trong nhà, nghe con chó sủa oang oảng ngoài sân hai vợ chồng bấm bụng cười. Chắc con Mực đang sủa đứa trộm chanh nào ngoài đó. Để xem có đứa nào còn vô trộm chanh nữa không. Từ ngày có con Mực, vợ chồng lão ăn no ngủ ngon, không sợ bị hái trộm chanh nữa. Lão xem con Mực như đứa con trong nhà, tại nhà lão không con cái, có nó ra vô vẫy đuôi cũng thấy vui. Cây chanh của lão hết bị “dòm ngó” nên ra trái nhiều. Mỗi sớm vợ lão ra lựa mấy trái chanh to, căng mọng nước hái đem ra chợ bán, cũng có thêm tiền mua mắm muối.

Hôm nay, cậu Quân em lão sự ở thành phố về. Nghe đâu đợt này cậu Quân về bằng xe hơi. Cậu Quân làm to trên thành phố. Hai vợ chồng lão được tin vội vàng dọn dẹp nhà cửa, lão Sự lấy búa đóng lại bộ bàn ghế lung lay như chiếc răng gần rụng, bộ bàn ghế này lão mua từ lúc cưới, gần ba chục năm chứ ít ỏi gì. Trong nhà ngoài cái giường và bộ bàn ghế thì chẳng còn gì giá trị. Nhiều lúc hai vợ chồng lại bàn nhau mua bộ bàn ghế mới, nhưng nghĩ lại nhà ít khách ra vô, cần gì bàn ghế. Ngồi chơi chút chứ ai ngồi hoài đâu. Vậy là thôi, không mua nữa. Vợ lão lục đục đi chợ mua ít đồ về nấu, mụ cũng không quên mua nửa kí đường về để làm nước chanh cho cậu Quân uống giải nhiệt.

Chiếc xe hơi đậu đầu cổng. Cậu em lão tướng rất oai vệ, mặt cậu tròn húp, cổ cậu có những cái nọng to. Vừa bước xuống xe con Mực thấy người lạ sủa tới tấp. Không thấy người lạ bỏ đi như mọi lần nó sủa càng hăng, sủa chán nó chuyển sang...cắn xé. Vợ chồng lão hộc tốc chạy trong nhà ra thì nghe cậu Quân la làng la đất quá trời, nhìn thấy con Mực đang hung hăng túm ống quần cậu xé, lão Sự vớ luôn cái gốc tre mới đào hôm qua phơi trước cổng, phang thẳng vào con Mực, nó toé máu, vừa chạy vừa la ăng ẳng om trời.

Cái quần đi theo bộ veston mới căng cứng của cậu Quân bị con Mực xé bươn một ống. Cậu cằn nhằng gì đó với lão, mụ vợ lắng tai nhưng nghe không rõ. Biết nhà lão Sự có khách quý, mấy đứa con nít ở quê thấy xe hơi cứ thập thò trước cổng. Cậu Quân trong nhà ngồi không yên, chiếc xe mấy trăm triệu chứ không phải chơi. Thấy cậu em thấp tha thấp thỏm nhìn chiếc xe, lão Sự bảo vợ vác ghế ra cổng ngồi canh chiếc xe cho cậu kẻo lũ trẻ nghịch trầy sơn. Con Mực liếc nhìn mụ chủ, nó núp ở bụi tre, vết thương làm nó đau, lâu lâu nó lại cúi xuống liếm chỗ đang rỉ máu rồi rên ư ử.

Cậu Quân giờ làm lớn trên thành phố, bận bịu công việc suốt ngày nên sắp xếp lắm mỗi năm cậu mới về thăm lão được một lần. Vả lại sắp tới ngày giỗ cha, cậu về sớm trước mấy ngày để đưa tiền cho lão lo giỗ quảy. Thờ cúng giờ chỉ còn lão chứ cậu Quân trên thành phố chỗ đâu mà thờ với chả cúng. Cái nhà lão ở là nhà ông bà để lại nên lão phải chịu lo việc cúng quảy. Chỉ thế thôi. Cậu Quân về thăm, nhìn chiếc xe hơi đỗ ngoài cổng mà lão thấy mát ruột. Nhờ cậu Quân mà lão mới nở mày nở mặt với hàng xóm, có cậu em làm to trên thành phố, ai mà không thích.

Trưa nay cậu Quân về lại thành phố, lão không quên dặn vợ hái ít chanh, lựa trái to nhất mà gởi cậu đem về làm quà. Cậu Quân nhìn bao chanh lão Sự đưa lắc đầu không nhận, cậu bảo lão để bán, ở trên thành phố chanh bán đầy, trái còn to hơn thế nữa. Vợ cậu mua cả kí để trong tủ lạnh mà không ai uống. Lão tiu nghỉu.

Cậu Quân lên xe, mụ vợ quay sang hỏi chồng “Lúc nãy cậu đưa bao nhiêu để lo đám giỗ?” “Một triệu” . Cậu về, vợ chồng lão trở lại cuộc sống thường ngày. Con Mực mà lão hằng khen là lanh lẹ, giữ nhà giỏi, lão thương như con giờ thấy lão lại chạy cụp đuôi. Nhìn con chó, lão tức ói máu. Kể từ ngày bị đánh, con Mực sợ không sủa nữa, nó cứ lầm lầm lì lì nằm một chỗ. Chó mà không sủa, không giữ nhà thì để làm gì, bán quách cho xong. Thế là lão bàn với vợ bán con Mực, thêm tiền cậu Quân đưa để mua lại bộ bàn ghế, dư lo đám giỗ.

Lão vẫy tay gọi chiếc xe máy chở lồng mua chó vào. Kì kèo một chút cuối cùng hắn đưa lão một trăm rưỡi, lí do là con Mực ốm quá với lại nó đang bị thương nữa nên không được giá. Cầm tiền bán con Mực trên tay tự dưng lão thấy tiếc con chó. Con Mực đưa cái mồm ra ngoài lồng rên ư ứ, nó nhìn lão với ánh mắt van xin, hình như nó muốn cầu khẩn chủ đừng bán nó. Lão muốn trả lại tiền để lấy lại con chó nhưng cổ họng lão tự dưng cứng ngắt. Lão dõi theo con Mực đến khi chiếc xe chở cái lồng chó đi xa, khuất sau đám bụi đường. Lão lẳng lặng bước vô nhà, không gian vắng lặng.

Con Mực không còn, hàng xóm lại đến xin chanh của vợ chồng lão. Lại dạ thưa xin xỏ một thời gian đầu, rồi không phải tốn nhiều nước bọt nữa, rồi đến hái không cần xin. Vợ chồng lão lại chặt mấy nhánh gai tre rào lại, rồi hàng xóm lại đạp gai tre vào hái trộm. Vợ chồng lão nản quá, không chăm bón gì cho cây chanh nữa. Cây chanh quý của lão bị hái nhiều, rụng lá, rồi nhánh khô đi.

Trích từ http://vn.360plus.yahoo.com/tieutiennutk
Về Đầu Trang Go down
https://phuthien.forumvi.com
Hry_green
Chủ tịch tỉnh
Chủ tịch tỉnh
Hry_green

Tổng số bài gửi : 507
Điểm tích lũy : 697
Lần được Thanks : 31
Join Date : 10/11/2010
Tuổi : 33
Nhà ở : Phu thien dis,Pleku city

CÂY CHANH QUÍ Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: CÂY CHANH QUÍ   CÂY CHANH QUÍ EmptySun Dec 05 2010, 01:27

Cuối cùng "Cây chanh quí"của lão Sự cũng chết,lý do rất đơn giản đó là do lão không quan tâm chăm sóc nó nữa.Như con Mực dãy trước kia lão yêu thương nó nhưng từ lúc lão đánh nó(vì làm em lão khó chịu), Mực không coi nhà nữa,và cuối cùng bị bán.Cây chanh cũng dãy vì không được chăm sóc như trước nên cuối cùng cũng chết Sad.Nhưng có 1điều đọc xong bài này mình có một suy nghĩ là:mọi vệc xung quanh mình,nếu mình không quan tâm hay chăm sóc thì dần dần mình cũng sẽ mất nó.Lúc đó có hối tiếc thì cũng muộn rùi(như khi lão Sự bán con mực, khi bước vào nhà lão thấy trống trải và vắng lặng.hixxx) Dãy nên bạn hãy biết trân trọng những gì mình đang có,đừng để khi nó tuột khỏi tay thì mới thấy được ý nghĩa của nó.Đây chỉ là cảm nhận của mình,bạn nào có suy nghĩ khác thì chia sẻ với mọi người nữa nha. Chúc các bạn vui vẻ (*_^)!!!
Về Đầu Trang Go down
https://facebook.com
lonely_engi
Chủ tịch xã
Chủ tịch xã
lonely_engi

Tâm trạng : Cô đơn
Tổng số bài gửi : 189
Điểm tích lũy : 261
Lần được Thanks : 1
Join Date : 24/11/2010
Tuổi : 31
Nhà ở : phú thiện - gia lai

CÂY CHANH QUÍ Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: CÂY CHANH QUÍ   CÂY CHANH QUÍ EmptySun Dec 05 2010, 03:45

Hry_green đã viết:
Dãy nên bạn hãy biết trân trọng những gì mình đang có,đừng để khi nó tuột khỏi tay thì mới thấy được ý nghĩa của nó
e cũng thích đoạn này đó, thật là ý nghĩa... Twisted Evil
Về Đầu Trang Go down
Nhoxrua89
Thường dân
Thường dân
Nhoxrua89

Tổng số bài gửi : 34
Điểm tích lũy : 40
Lần được Thanks : 0
Join Date : 30/11/2010
Tuổi : 35
Nhà ở : tt phu thien

CÂY CHANH QUÍ Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: CÂY CHANH QUÍ   CÂY CHANH QUÍ EmptySun Dec 05 2010, 07:56

Tính ích kỷ và sĩ diện cùng với lòng tham đã gjết chết cây chanh qúy...
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content




CÂY CHANH QUÍ Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: CÂY CHANH QUÍ   CÂY CHANH QUÍ Empty

Về Đầu Trang Go down
 

CÂY CHANH QUÍ

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Phú Thiện, Gia Lai :: Giải trí :: HỘI QUÁN VĂN CHƯƠNG :: Truyện-
<Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất