Lạnh...vì trời đã sang Đông...
Nỗi nhớ anh ùa về theo gió...
Trái tim em co ro bé nhỏ
Nhớ anh nhiều mà chẳng biết nói sao
Anh như bầu trời cao thật là cao
Tình yêu em là cánh diều bay hoài không tới
Có lẽ rằng trái tim em chờ đợi
Đợi Đông về héo hắt tháng năm trôi
Anh xa rồi nhưng cứ nhớ đấy thôi
Sao mà quên, mỗi chiều Đông em rơi nước mắt
Kỷ niệm xưa chẳng thể nào lươm nhặt
Nối dây diều bay tới được trời cao
Để một ngày trời đất bỗng hanh hao
Anh sánh bước cùng ai, vui đắm say duyên mới
Em, cánh diều trong chiều Đông chới với
Dây đứt rồi loạng choạng giữa không chung...
(Blog Việt